Ngày viết

TẬN HƯỞNG TRẢI NGHIỆM

Trong khóa học The Science of Well-being của đại học Yale, giáo sư Laurie Santos có nhắc đến hai loại hàng hóa mà chắc hẳn ai cũng đã từng và vẫn thường xuyên mua:

– Hàng hóa vật chất: bao gồm những thứ như là nhà cửa, xe cộ, điện thoại, quần áo

– Và Trải nghiệm: như là xem phim, nghe nhạc, ăn uống, du lịch

Trong hai loại hàng hóa này, thì trải nghiệm có thể khiến chúng ta hạnh phúc trong thời gian dài hơn là hàng hóa vật chất. Nhưng thực tế là chúng ta lại hay đầu tư và thích đầu tư vào hàng hóa vật chất hơn.

Nhà tâm lý học Dan Gilbert đã có lí giải cho điều này trong sách “Tình cờ gặp hạnh phúc”. Bởi một món hàng vật chất là nó cứ mãi ở đó, không có sự thay đổi theo thời gian. Mà con người thì lại thích nghi rất nhanh. Hôm nay sung sướng với một chiếc xe đẹp , nhưng chỉ tháng sau tâm trí ta đã quen với sự tồn tại của nó và ta lại thấy nó thật bình thường.

Nhưng trải nghiệm thì lại hoàn toàn ngược lại. Dù là một bữa ăn quán, một buổi cà phê, một kỳ nghỉ hay một cuộc hội khóa cũng sẽ kết thúc. Nhưng những kỉ niệm đẹp sẽ còn lại. Và chính những kỉ niệm đẹp đó giúp chúng ta hạnh phúc trong thời gian dài.

Nhưng không chỉ trải nghiệm hiện tại và trải nghiệm quá khứ mới khiến chúng ta hạnh phúc, mà ngay cả việc nghĩ về trải nghiệm tương lai cũng khiến ta hạnh phúc.

Mình thích câu hát “Tuổi thơ như chiếc gối êm, êm cho tuổi già úp mặt” của bác Trần Tiến quá. Đúng là những kí ức, trải nghiệm của chúng ta không chỉ nuôi dưỡng ta, làm cho ta hạnh phúc. Mà còn hơn thế nữa.

Thế nên, hãy tạo cho mình những trải nghiệm, và lúc đó ta hãy chú tâm, trọn vẹn vào những trải nghiệm của mình. Để có những kỉ niệm thật đẹp.

Ngày viết

Ba câu trả lời mầu nhiệm

“Ba câu hỏi khó của nhà vua” là một truyện ngắn của Nhà văn Nga Lev Tolstoy được thầy Thích Nhất Hạnh kể lại trong cuốn “Phép lạ của sự tỉnh thức”. Một câu chuyện “không thua gì một cuốn kinh Phật” (*), vậy nên mình chép lại ở đây.

———————————————–

Nhà vua ấy Tolstoy không biết tên. Một hôm vua nghĩ rằng : “Giá mà vua trả lời được ba câu hỏi thì vua sẽ không bao giờ bị thất bại trong bất cứ công việc nào. Ba câu hỏi ấy là:

1/ Làm sao để biết được thời gian nào là thời gian thuận lợi nhất cho mỗi công việc?

2/ Làm sao để biết được nhân vật nào là nhân vật quan trọng nhất mà ta phải chú trọng?

3/ Làm sao để biết được công việc nào là công việc cần thiết nhất mà ta phải thực hiện?

Nghĩ thế vua liền ban chiếu ra khắp trong bàn dăn thiên hạ, hứa rằng sẽ ban thưởng trọng hậu cho kẻ nào trả lời được ba câu hỏi đó.  Các bậc hiền thần đọc chiếu liền tìm đến kinh đô. Nhưng mỗi người lại dâng lên vua một câu trả lời khác nhau.

Về câu hỏi thứ nhất, có người trả lời rằng: muốn biết thời gian nào là thời gian thuận lợi nhất cho mỗi công việc thì phải làm thời biểu cho đàng hoàng. Có ngày, giờ, năm, tháng và phải thi hành cho thật đúng thời biểu ấy, như vậy mới mong công việc làm đúng lúc. Kẻ khác thì lại nói không thể nào dự tính trước được những gì phải làm và thời gian để làm những việc ấy. Rằng ta không nên ham vui mà nên chú ý đến mọi sự khi chúng xảy tới để có làm bất cứ gì xét ra cần thiết. Có kẻ lại nói rằng dù vua có chú ý tình hình mấy đi chăng nữa thì một mình vua cũng không đủ để định đoạt thời gian làm việc một cách sáng suốt. Do đó nhà vua phải thành lập một hội đồng nhân sĩ và hành động theo lời khuyến cáo của họ. Lại có kẻ nói rằng có những công việc cần phải quyết định tức khắc không thể nào có thì giờ tham khảo xem đã đến lúc phải làm hay chưa đến lúc phải làm. Mà muốn lấy thời điểm cho đúng thì phải biết trước những gì sẽ xảy ra, do đó nhà vua phải cần đến những nhà cố vấn tiên tri và bốc phệ.

Về câu hỏi thứ hai cũng có nhiều tấu trình không giống nhau. Có người nói những nhân vật vua cần chú ý nhất là những Đại thần và những người trong triều đình. Có người nói là mấy ông Giám mục thượng tọa là quan hệ hơn hết. Có người nói là mấy ông tướng lĩnh trong quân đội là quan trọng hơn hết.

Về câu hỏi thứ ba các nhà thức giả cũng trả lời khác nhau. Có người nói khoa học là quan trọng nhất. Có người nói chỉnh trang quân đội là quan trọng nhất…

Vì các câu trả lời khác nhau cho nên nhà vua không đồng ý với vị nào cả và chẳng ban thưởng cho ai hết. Sau nhiều đêm suy nghĩ vua quyết định chất vấn một ông Đạo tu trên núi. Ông Đạo này nổi tiếng là người có giác ngộ. Vua muốn tìm lén trên núi gặp ông Đạo và hỏi ba câu hỏi kia vì vị Đạo sĩ này chưa bao giờ chịu xuống núi và nơi ông ta ở chỉ có những người dân nghèo. Chẳng bao giờ ông chịu tiếp những người quyền quí. Nhà vua cải trang làm thường dân, khi đi đến chân núi vua dặn vệ sĩ đứng chờ ở dưới và một mình vua trong y phục một thường dân trèo lên am của ông Đạo. Nhà vua gặp ông Đạo đang cuốc đất trước am. Khi trông thấy người lạ ông Đạo gật đầu chào rồi tiếp tục cuốc đất. Ông Đạo cuốc đất một cách nặng nhọc bởi ông Đạo đã già yếu. Mỗi khi cuốc lên được một tảng đất hoặc lật ngược được tảng đất ra thì ông lại thở hổn hển. Nhà vua tới gần ông Đạo và nói: “Tôi tới đây để xin ông Đạo trả lời giúp ba câu hỏi : làm thế nào để biết đúng thì giờ hành động, đừng để cơ hội qua rồi sau phải hối tiếc ? Ai là những người quan trọng nhất mà ta phải chú ý tới nhiều hơn cả, và công việc nào quan trọng nhất cần thực hiện trước?”.

Ông Đạo lặng nghe nhà vua, nhưng không trả lời. Ông chỉ vỗ vai nhà vua và cuối cùng tiếp tục cuốc đất. Nhà vua nói : “Ông Đạo mệt lắm rồi, thôi đưa cuốc cho tôi, tôi cuốc một lát”. Vị Đạo sĩ cảm ơn, trao cuốc cho vua rồi ngồi xuống đất nghỉ mệt.

Cuốc xong được hai vòng đất thì nhà vua ngừng tay và lập lại câu hỏi. Ông Đạo vẫn không trả lời, chỉ đứng dậy và đưa tay ra đòi cuốc, miệng nói : “Bây giờ bác phải nghỉ, đến phiên tôi cuốc”, nhưng nhà vua thay vì trao cuốc lại tiếp tục cúi xuống cuốc đất.

Một giờ rồi hai giờ đồng hồ đi qua, rồi mặt trời bắt đầu khuất sau đỉnh núi. Nhà vua ngừng tay, buông cuốc và nói với ông Đạo :

“Tôi tới để xin ông Đạo trả lời cho mấy câu hỏi, nếu ông Đạo không trả lời cho tôi câu nào hết thì xin cho tôi biết để tôi còn về nhà”.

Chợt lúc đó, ông Đạo nghe tiếng chân người chạy đâu đây bèn nói với nhà vua : “Bác thử xem có ai chạy lên kìa”, nhà vua ngó ra thì thấy một người có râu dài đang chạy lúp xúp sau mấy bụi cây, hai tay ôm bụng máu chảy ướt đẫm cả hai tay, ông ta cố chạy tới chỗ nhà vua và ngất xỉu giữa đất, nằm im bất dộng, miệng rên rỉ. Vua và ông Đạo cởi áo người đó ra thì thấy có một vết đâm sâu nơi bụng. Vua rửa chỗ bị thương thật sạch và xé áo của mình ra băng bó vết thương. Nhưng máu thấm ướt cả áo. Vua giặt áo và đem băng lại vết thương. Cứ như thế cho đến khi máu ngưng chảy. Lúc bấy giờ người bị thương mới tỉnh dậy và đòi uống nước.

Vua chạy đi múc nước suối cho ông ta uống, khi đó mặt trời đã khuất núi và bắt đầu lạnh. Nhờ sự tiếp tay của ông Đạo, nhà vua khiêng người bị nạn vào trong am và đặt nằm trên giường của ông Đạo. Ông ta nhắm mắt nằm im. Nhà vua cũng mệt quá vì leo núi và cuốc đất cho nên ngồi dựa vào cánh cửa mà ngủ thiếp đi. Vua ngủ ngon cho đến nỗi khi nhà vua thức dậy thì trời đã sáng và phải một lúc lâu sau vua mới nhớ được là mình đang ở đâu và đang làm gì. Vua nhìn về phía giường thì thấy người bị thương cũng đang nhìn mình chòng chọc, hai mắt sáng trưng. Người đó thấy vua tỉnh giấc rồi và đang nhìn mình thì cất giọng rất yếu : “Xin bệ hạ tha tội cho thần!” , vua đáp : “Ông có làm gì nên tội đâu mà phải tha ?”, “Bệ hạ không biết hạ thần nhưng hạ thần biết bệ hạ. Hạ thần là người thù của bệ hạ. Hạ thần đã thề sẽ giết bệ hạ cho bằng được, bởi vì ngày xưa trong chinh chiến Bệ hạ đã giết mấy người anh và còn tịch thu gia sản của hạ thần nữa. Hạ thán biết rằng bệ hạ sẽ lên núi này một mình để gặp ông Đạo sĩ nên đã mai phục quyết tâm giết bệ hạ trên con đường xuống núi. Nhưng đến tối mà bệ hạ vẫn chưa trở xuống, nên hạ thần đã rời chỗ mai phục mà đi lên núi tìm bệ hạ. Hạ thần lại gặp bọn vệ sĩ. Bọn này nhận mặt được hạ thần cho nên đã xúm lại đâm hạ thần. Hạ thần trốn được, chạy lên đây, nhưng nếu không có bệ hạ thì chắc hạ thần đã chết vì máu ra nhiều quá. Hạ thần quyết tâm hành thích bệ hạ mà bệ hạ lại cứu sống được hạ thần, hạ thần hối hận quá. Giờ đây nếu hạ thần còn sống được thì hạ thần nguyện làm tôi mọi cho Bệ hạ suốt đời và hạ thần cũng sẽ bắt các con hạ thần làm như vậy. Xin bệ hạ tha tội cho thần”.

Thấy mình hòa giải được với kẻ thù một cách dễ dàng, nhà vua rất vui mừng. Vua không những hứa tha tội cho người kia mà còn hứa sẽ trả lại gia sản cho ông ta và gởi ngay thầy thuốc cùng quân hầu tới săn sóc cho ông ta lành bệnh.

Sau khi cho vệ sĩ khiêng người bị thương về, nhà vua trở lên tìm ông Đạo để chào. Trước khi ra về vua còn lập lại lần cuối ba câu hỏi của vua. Ông Đạo đang quỳ gối xuống đất mà gieo những hạt đậu trên những luống đất đã cuốc sẵn hôm qua. Vị đạo sĩ đứng dậy nhìn vua đáp : “Nhưng ba câu hỏi của vua đã được trả lời rồi mà”. Vua hỏi trả lời bao giờ đâu nào. “Hôm qua nếu vua không thương hại bần đạo già mà ra tay cuốc giùm mấy luống đất này thì khi ra về vua đã bị kẻ kia mai phục hành thích mất rồi và nhà vua sẽ tiếc là đã không ở lại cùng ta. Vì vậy thời gian quan trọng nhất là thời gian vua đang cuốc đất, nhân vật quan trọng nhất là bần đạo đây và công việc quan trọng nhất là công việc giúp bần đạo. Rồi sau đó khi người bị thương nọ chạy lên, thời gian quan trọng nhất là thời gian vua chăm sóc cho ông ta, bởi vì nếu vua không băng vết thương cho ông ta thì ông ta sẽ chết và vua không có dịp hoà giải với ông ta, cũng vì thế mà ông ta là nhân vật quan trọng nhất và công việc vua làm để băng bó vết thương là quan trọng nhất. Xin vua hãy nhớ kỹ điều này nhé: chỉ có một thời gian quan trọng mà thôi, đó là thời gian hiện tại, là giờ phút hiện tại, giờ phút hiện tại quan trọng bởi vì đó là thời gian duy nhất trong đó ta có thể làm chủ được ta. Và nhân vật quan trọng nhất là kẻ đang cụ thể sống với ta, đang đứng trước mặt ta, bởi vì ai biết được mình sẽ đương đầu làm việc với những kẻ nào trong tương lai. Công việc quan trọng nhất là công việc làm cho người đang cụ thể sống bên ta, đang đứng trước mặt ta được hạnh phúc. Bởi vì đó là ý nghĩa chính của đời sống”.

(*): Lời thầy Thích Nhất Hạnh trong cuốn “Phép lạ của sự tỉnh thức”.

Ngày viết

Phân biệt Growth Mindset (Tư duy phát triển) và Tư duy tích cực

Tư duy phát triển (Growth Mindset) lần đầu tiên được phát hiện bởi nhà tâm lý học ở Đại học Stanford, Giáo sư Carol Dweck. Dweck đã định nghĩa Tư duy phát triển là sự hiểu biết rằng phẩm chất và khả năng cá nhân có thể thay đổi. Dweck đã chỉ ra rằng quan điểm mà bạn hình thành cho mình có tác động rất lớn đến cách sống của bạn. Nó có thể quyết định liệu bạn có trở thành con người mà bạn coi trọng không. Vì những giá trị và tác động lớn lao khi chúng ta nhận diện và nuôi dưỡng tư duy (mindset) của mình đem lại mà ngày càng có nhiều người tìm hiểu, thực hành nó cho cá nhân, gia đình, trường học hay trong các doanh nghiệp.

Cuộc sống hiện đại nhiều những rủi ro, biến động và phức tạp phải đối mặt, bởi vậy mọi người cũng rỉ tai nhau tìm hiểu và thực hành nhiều hơn về Tư duy tích cực. Có một câu nói nổi tiếng thể hiện tư duy tích cực, thường được cho là của Giáo sư Jennsen rằng “Chúng ta không được chọn những gì xảy ra với chúng ta – nhưng chúng ta có thể chọn được cách chúng ta phản ứng với nó.” Thực hành Tư duy tích cực là một lưạ chọn rất tốt để mỗi người đối mặt và vượt qua những rủi ro, biến động, và sự phức tạp ngày càng gia tăng của xã hội hiện nay.

Và từ đó những hiểu nhầm về Tư duy phát triển hay về Tư duy tích cực cũng xuất hiện nhiều hơn. Trong đó, nhiều người còn cho rằng Tư duy phát triển chính là Tư duy tích cực?

Tư duy phát triển và Tư duy tích cực khác nhau về cách tiếp cận để đưa ra giải pháp thực hành. Người khởi xướng cho xu hướng nghiên cứu về tâm lý học tích cực là Martin Seligman, khi ông làm Chủ tịch Hiệp hội Tâm lý học Hoa kỳ vào năm 1998. Ngoài ông ra còn có nhiều nhà nghiên cứu nổi tiếng đã đóng góp cho lĩnh vực này, trong đó có Giáo sư Carol Dweck với các phát hiện và công bố về Growth Mindset. Ngày nay nhiều người vẫn nhầm lẫn giữa Tâm lý học tích cực với Tư duy tích cực, nhưng Tư duy tích cực thường được biết đến là một phong trào thực hành mang tính tự giúp đỡ (self-help). Từ điển Oxforddictionaries đã định nghĩa Tư duy tích cực là cách thực hành hoặc kết quả của việc tập trung tâm trí vào các khía cạnh tốt và mang tính xây dựng của một vấn đề để loại bỏ thái độ và cảm xúc tiêu cực hoặc phá hoại. Trong khi Tâm lý học tích cực hay Mindset (1 nhánh nghiên cứu thuộc Tâm lý học tích cực) là một khoa học, với các nghiên cứu dựa trên phương pháp khoa học để đưa ra kết luận.

Tuy nhiên, Tư duy phát triển hay Tư duy tích cực đều đảm bảo nguyên tắc của Tâm lý học tích cực rằng “chúng ta có thể học được sự lạc quan, phát huy thế mạnh và hạnh phúc hơn.” Người có Tư duy phát triển khi đứng trước khó khăn sẽ nỗ lực tìm cách để vượt qua, vì họ tin rằng khó khăn là cơ hội để học hỏi và phát triển bản thân. Hay khi đối diện với thất bại, những người có Tư duy phát triển sẽ tìm hiểu vì sao mình thất bại để học hỏi, thay vì chỉ trích bản thân hay đỗ lỗi cho hoàn cảnh. Dù thất bại họ vẫn tin tưởng rằng kỹ năng, khả năng giải quyết vấn đề và vượt qua nghịch cảnh của mình sẽ phát triển, do đó họ lại đứng dậy và sẵn sàng bắt đầu. Rõ ràng cách suy nghĩ và hành động này của người có Tư duy phát triển khá tương đồng với người có Tư duy tích cực. Bởi, những người có Tư duy tích cực cũng sẽ nỗ lực suy nghĩ mọi thứ theo hướng tích cực.

Trong nghiên cứu của mình và các cộng sự, Giáo sư Carol Dweck cũng chỉ ra rất nhiều cách thực hành hiệu quả để nuôi dưỡng Growth Mindset cho bản thân. Trong đó, rèn luyện tư duy tích cực là một cách để giúp nuôi dưỡng tư duy phát triển. Suy nghĩ tích cực sẽ giúp bạn nhìn thấy điều tốt đẹp trong các tình huống tiêu cực và xem thử thách là cơ hội để học hỏi và phát triển. Nhưng không phải bất cứ suy nghĩ tích cực nào cũng đều nuôi dưỡng Growth Mindset. Ví dụ, bạn thường hay khen và khích lệ con trẻ rằng “con rất thông minh mới làm được nhiệm vụ này”. Đây là lời nói xuất phát từ cách nhìn tích cực của bạn, nhưng Carol Dweck qua nghiên cứu của mình lại chỉ ra rằng cách tán dương trí thông minh không hề nuôi dưỡng lòng tự trọng và dẫn đến thành tựu mà thậm chí còn làm phương hại đến thành công sau này của con bạn và hình thành Tư duy cố định (Fix Mindset, đối lập với người có Growth Mindset).

Nếu bạn coi việc phát triển cá nhân của mình và con trẻ là một mối quan tâm nghiêm túc, thì bạn nên tìm hiểu và thực hành Tư duy phát triển sớm. Bắt đầu với Tư duy phát triển (Growth Mindset) là một khởi đầu rất quan trọng và nền tảng để bạn có thể tạo động lực cho mình và giúp phát triển bản thân và những người bạn cần hỗ trợ.

Tham khảo:

  1. Discover the mindset for achieving success, https://positivepsychologytraining.co.uk/training/growth-mindset/
  2. What Is Positive Psychology?, https://www.thoughtco.com/positive-psychology-4777735
  3. “Mindset – Tâm lí học thành công” của C. Dweck, NXB Lao động xã hội, 2018